Khi cơn gió se lạnh cuối mùa đã vắng, những cơn mưa xuân lất phất dần nhường chỗ cho những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi, đón hạ về, lòng người lại xốn xang.
Khi nắng xôn xao về trên khắp nẻo đường, khi vòng quanh xe đạp cọt kẹt thong dong chở sắc trắng tinh khôi về qua ngõ nhỏ, ta chợt thấy mùi hương của hoa loa kèn. Vậy là tháng 4 đã theo hoa về đâu đó trên phố sớm mai.
Hoa loa kèn đỏ, loa kèn trắng tinh khôi như mây bồng bềnh trên phố, giấu âu lo muộn phiền của lòng người xa quê trong mỗi cánh hoa, giấu nhớ nhung vào trong mùa cũ, cho những khởi đầu tràn trề hy vọng hơn.
Trời tháng 4 đã xanh trong cao vợi, nắng đã vàng ươm như cánh hoa, gió mơn man phóng khoáng cho lòng người hân hoan, rạo rực.
Hương hoa loa kèn về lại nhớ con phố thân quen lâu rồi chưa trở lại, nhớ ly cafe bỏ ngỏ trong quán cũ, nhớ một người…
Hà Thành lãng mạn và say đắm hơn trong tháng 4, phố xá dịu dàng hơn trong sắc trắng của đóa hoa loa kèn và bước chân người như chậm lại sau một ngày vội vã mưu sinh.
Trong dòng người tấp nập mải miết, gánh hoa loa kèn trắng muốt tinh khôi trong góc phố nhỏ chờ người ghé mua.
Từ nhà đến cơ quan, đâu cũng thấy thấp thoáng bình hoa loa kèn trong mỗi căn nhà phố, trắng muốt tinh khôi.
Loài hoa loa kèn chỉ đến rồi đi một lần trong năm, nhưng tô đẹp cho phố xá thênh thang, lòng người thảnh thơi, chậm rãi, khoan khoái hơn.